Phó Như Hối vẫn bình tĩnh, không có vẻ ân hận: "Đó là người ngoài, với ba mẹ: thì khác. "Tại sao lại khác ạ? Phó Như Hối giải thích: "Ba là của mẹ, mẹ là của ba, đồ của ba mẹ là của nhau, không có chuyện cướp đoạt ở đây, hiểu không?” Phó Dư ngơ ngác hỏi: "Nhưng đối phương là ai hả ba?" ".." Phó Như Hối bó tay, cười bất lực. Phó Như Hối nói làm Sở Dung đỏ bừng cả mặt, cô nhanh chóng đổi chủ đề để dừng cuộc thảo luận vô nghĩa này: "Được rôi! Tiểu Ngư, bánh bao của mình còn chưa ăn xong, cắn rồi thì phải ăn hết, không được để thừa đâu."
Phó Dư thờ ơ đáp: "Vâng mẹ, con sẽ ăn hết, con còn muốn thêm một chiếc nữa."
".. Đừng ăn quá nhiều, bụng nhỏ cũng phải có chừng mực." Bữa sáng kết thúc, Phó Như Hối lên lâu thay quân áo.
"Lát nữa có việc phải ra ngoài à?" Sở Dung hỏi.
Phó Như Hối lắc đầu: "Có khách sắp tới."
"À? Khách à? Vậy em cũng thay đồ một chút.” Sở Dung nghĩ rằng có thể là đối tác của Phó Như Hối, nếu đã đến nhà thì cô nên ăn mặc đẹp một chút. "Không cân quá trịnh trọng, em cứ mặc vậy đi. Phó Như Hối ngẫm nghĩ: "Không phải đối tác, em nhớ uống thuốc."
Nếu không phải vì công việc, có thể là bạn của Phó Như Hối? Dù là bạn thì cô cũng cần chuẩn bị một chút, không thể mặc đồ ngủ được.
"Tốt nhất em vẫn nên thay đồ." Sở Dung bước bình bịch vào thang máy: "Trước mắt thì thuốc cứ để đấy lát uống." Dù sao tới khi bạn của Phó Như Hối đến, anh chắc chắn sẽ không ép cô uống trước mặt bạn mình, sau đó kì kèo tới trưa, khà khà, chính là tới giờ ăn trưa rồi.
Nhưng Phó Như Hối nhìn vẻ mặt hài lòng của Sở Dung, lại bảo: "Được thôi."
Sau khi thay quần áo đi ra thì nhìn thấy Phó Như Hối ăn mặc thật tùy ý, áo cộc màu trắng kết hợp quân âu màu đen, nếu không biết còn tưởng rằng anh muốn ra ngoài chạy bộ.
Ngược lại, Sở Dung mặc một chiếc váy liên thân màu tím nhạt, phía trên đính những mảnh pha lê lấp lánh, dù thế nào cũng miễn cưỡng được xem như giống một bộ lễ phục. Phó Như Hối nhướng mày, chân thành khen ngợi: "Rất đẹp.
Sở Dung: ".." Đừng tưởng em không thấy sự chế nhạo trong mắt anh.
"Em nên thay đổi thôi." Sở Dung nản lòng nói, không ngờ khi Phó Như Hối nói không cần quá trang trọng là thật sự như vậy.
"Không cần đâu." Phó Như Hối kéo Sở Dung lại, tay dài thon nắm lấy cổ tay thon của cô: "Cứ như vậy đi."
Phó Như Hối đã nói vậy, Sở Dung còn có thể làm gì khác? Chiếc váy nhỏ này thật sự rất đẹp, cô rất thích, mặc ở nhà cũng không sao cả.
"Màu tím rất hợp với em." Phó Như Hối vuốt nhẹ tà váy: "Đẹp như hoa đào mận.'
Sở Dung đáp lại: "Hay là lạnh như băng sương?”
*Đẹp như hoa đào mận, lạnh như băng sương (Diễm nhược đào lý, lãnh nhược băng sương) là một câu ngạn ngữ Trung Quốc dùng để miêu tả vẻ đẹp và tính cách cao ngạo của người phụ nữ. Phó Như Hối cười: "Lạnh sao? Ở đâu chứ?"
Sở Dung sẽ luôn chậm chạp vài giây như vậy trước những lời tán tỉnh trực tiếp của Phó Như Hối. Phản ứng lại việc người này đang khen cô xinh đẹp, Sở Dung xấu hổ lạ lùng: "Tổng giám đốc Phó, anh có thể không luôn nói thẳng thắn như vậy được không?”
"Làm em khó xử à?" Phó Như Hối hỏi: "Xin lỗi anh sẽ cố gắng sửa."
"Không có, không phải khó chịu." Phó Như Hối chuyển mặt ga lăng và lãng mạn quá nhanh, Sở Dung xua tay nói: Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là rất không quen thôi. Không quen với tổng giám đốc lạnh lùng không hay cười trong tiểu thuyết giờ lại... Thẳng thắn như vậy.
"Không quen?" Ánh mắt Phó Như Hối tối sâm: "Có phải vì anh đã lâu không về nên em mới thấy lạ?"
"Không, không phải thế" Trong lòng Sở Dung vang lên hồi chuông cảnh báo, cô vội vàng phủ nhận nhưng lại không nhận ra mình đã bị Phó Như Hối dẫn dắt cảm xúc: "Lỗi là ở em.
Liệu đây có phải là cách sống chung mà Phó Như Hối và người xưa từng có?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo